Tìm Việc Làm Ngành Dược & Y Tế
995
Tôi, 25 tuổi, đã đăng ký trên 10 khóa học về thiết kế nhưng chưa đi học buổi nào; quyết tâm đi tập gym suốt 7 năm nhưng bỏ cuộc sau 2 buổi. Vì sao tôi có thể liên tiếp trì hoãn và từ bỏ nhiều đến thế? Trong khi bạn bè cùng trang lứa đã có tài khoản tiết kiệm hàng trăm triệu, thân hình đẹp và khỏe mạnh, chuẩn bị tính đến chuyện lập gia đình, sinh con, mua nhà?
Vì tôi lười, một phần, cộng hưởng vào lí do muôn thuở đó là thực trạng đắng lòng rằng ngoài kia có quá nhiều người trẻ lười giống tôi. Chúng tôi không thúc giục nhau tiến lên mà tự chia thành những nhóm thể hiện "đẳng cấp" khác nhau. Nhóm làm giàu, tràn ngập ý chí tiến thủ, tài khoản trăm triệu, đã có ô tô sẽ đi ăn tối, chúc tụng, ve vuốt nhau tại những nhà hàng sang trọng, kí kết những hợp đồng làm ăn triệu đô. Nhóm thảnh thơi, ít tham vọng, đủ ăn là được, giờ vẫn tiêu tiền cho idol và lập ra cả đống kế hoạch không bao giờ bắt tay vào thực hiện thì hàng ngày nằm dài ở nhà nhau để cùng cày view cho Idol, gọi ship đồ ăn và ca thán tại sao mình mãi vẫn nghèo.
Đó là lời bao biện cho mọi sự chây ì và lười biếng trên đời. Hôm nay mưa, không chạy. Hôm nay lạnh, không đi học. Hôm nay… chán, không tập. Ta nảy ra một ý định, với một quyết tâm vô cùng cao độ nhưng chỉ vì một lí do hết sức nhỏ nhặt, một ngoại cảnh sơ sài, mà dễ dàng trì hoãn và từ bỏ.
Tôi chính là kiểu người như vậy. Ngoài những việc tôi đã lên kế hoạch rồi lại bỏ dở giữa chừng, tôi còn ti tỉ việc khác mà tôi cứ nghĩ ra nhưng chẳng bao giờ thực hiện. Những công việc freelance nhận về rồi lại đắp chiếu. Những ý tưởng kinh doanh thậm chí là đã gọi vốn xong xuôi rồi nhưng đành lòng phải trả tiền lại chỉ vì… chán, chưa phải lúc, chưa sẵn sàng, chưa có hứng…
Bản thân đã không quyết tâm cao độ, tôi lại toàn giao du với những người na ná giống mình. Chúng tôi cổ vũ nhau lười, giới thiệu cho nhau những bài hát mới, game mới, sở thích mới, cùng nhau đắm chìm vào vũng cát lún mang tên thảnh thơi và nhàn hạ. Bởi chúng tôi đã từ rất lâu tự tách mình khỏi thế giới của những người chăm chỉ. Chúng tôi chỉ nhìn họ qua Facebook và unfollow khi cảm thấy khó chịu với những hình ảnh giàu có, sung túc và thành đạt của họ.
Chúng tôi, một lũ người trẻ, nằm dài trên giường những ngày cuối tuần để ăn vặt, đánh bài, bàn về những dự định mãi chẳng thực hiện, để chờ thiên thời, địa lợi, nhân hòa, để chờ vạn vật quy tụ lại và bùm một cái, thành công tự rơi xuống đầu chúng tôi.
Nguyên nhân nào dẫn đến bản tính lười biếng và dễ bỏ cuộc? Đó là tình trạng thiếu động lực. Chẳng phải tự nhiên mà các cụ ta có câu tục ngữ “Đói thì đầu gối phải bò”. Động lực giúp ta làm nên những điều phi thường và ở chiều ngược lại, không có động lực khiến ta lười biếng và dễ chán nản.
Không có động lực là gì? Là khi bản thân bạn quá hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình đến mức chẳng còn ham muốn những thứ tốt đẹp hơn. Đồng lương bèo bọt nhưng vẫn cơm ăn ba bữa, quần áo mặc cả ngày khiến bạn tối đến vẫn kê cao gối ngủ ngon, thay vì nghĩ cách gia tăng thu nhập cho mình khi sức còn dài, vai còn rộng, chưa vướng bận con cái.
Khi bạn đã quen với suất ăn 15 ngàn ở hàng cơm bụi đầu ngõ, một bữa tối trị giá 2 triệu tại một khách sạn sang trọng bỗng trở thành cái gì đó chẳng cần thiết, chứ không còn là xa xỉ nữa. Có những mức sống ta hoàn toàn có thể với tới được, nhưng vì ta quá hài lòng với hiện tại, cộng thêm tâm lý muốn an nhàn, ổn định, ngại lương cao việc nhiều vất vả, vậy nên chúng ta cứ tặc lưỡi “Có cũng được, không có cũng chẳng sao”. Và cứ thế nhìn bạn bè ngày một học thêm, giàu thêm, kỹ năng đầy mình, bản lĩnh thượng thừa. Trong khi bản thân chúng ta, thứ duy nhất giàu thêm là danh sách các idol Hàn Quốc mới ra mắt mà ta biết.
Buồn cười ở chỗ là, chúng tôi biết vấn đề của mình, biết nguyên nhân và nhận thức rõ được kết quả tệ hại nếu cứ duy trì nó, nhưng chẳng hiểu sao, nó vẫn cứ tiếp diễn như một sự bất lực cay đắng. Rồi lại tự an ủi bản thân mình: nếu còn tiền trong tài khoản, thế vẫn chưa gọi là cay đắng.
“Năm sau tôi sẽ đi học”, “Ra Tết mình sẽ bắt tay vào làm”.
“Tết này mình sẽ nhập hoa loa kèn về bán”.
“Năm nay không được thì năm sau, năm nào chẳng có Tết”.
Phải, mùa xuân năm nào cũng tới, cơ hội lúc nào cũng có, chỉ có tuổi trẻ, thời gian, sức lực, nhiệt huyết của chúng ta là không phải là vô hạn, không phải lúc nào cũng âm ỉ như mưa xuân và chói chang như nắng hạ. Tuổi trẻ là lứa tuổi rực rỡ nhất nhưng cũng là thời điểm có “độ dốc” lớn nhất trong cuộc đời. Chúng ta đang trượt rất nhanh về quãng “mùa đông” của sức lực. Khi mọi căn phòng chứa đựng đam mê đều u tối và lạnh lẽo.
Bước chân không còn nhanh nhẹn như thời thiếu niên, trí nhớ giảm sút sau chuỗi ngày sinh nở và chăm con vất vả, nhiệt huyết với “tù và hàng tổng” tuột dần về 0 vì khi chẳng còn trẻ nữa, ta sẽ chỉ mong được ăn cho ngon bát cơm nhà rồi ôm con đi ngủ.
Lúc đó còn có thể khởi nghiệp không, còn có thể đột phá không, còn có thể bứt phá hay không? Có chứ, nhưng sẽ rất khó.
Rất khó để đầu tư phần lớn thời gian cho công việc kinh doanh khi con cái bạn cũng cần sự chăm sóc, khi cha mẹ đã già yếu và cần bạn túc trực bên cạnh để chăm nom. Rất khó để bứt phá khi đầu óc đã không còn nhanh nhạy, khi tâm hồn đã già cỗi và không thể “ngấm” được những trào lưu, những thay đổi chóng mặt của thế giới xung quanh. Rất khó để làm bất cứ thứ gì khi cái lưng của bạn sau nhiều năm ít vận động giờ đây đang biểu tình dữ dội.
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, mà tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại?
Cơ hội bứt phá không phân biệt người già hay người trẻ. Ở tuổi 60, bạn có thể đến Shark Tank gọi vốn cho dự án của bạn và vẫn nhận được sự hào hứng ủng hộ của các tỉ phú, y hệt những thanh niên đang độ tuổi đôi mươi.
Thành công luôn đợi chúng ta, chỉ có thời gian là không thôi. Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi. Cứ cho rằng chúng ta sẽ sống một đời không bệnh tật, thọ tỉ nam sơn. Nhưng ai dám chắc rằng sẽ không xảy ra biến cố gì, tai nạn gì khiến ta dừng cuộc chơi sớm hơn dự định?
Hãy tiết kiệm thời gian bằng cách đừng lười biếng nữa, đừng kệ, đừng trì hoãn. Việc hôm nay chớ để ngày mai. Hãy bắt tay vào làm những gì bạn muốn làm bởi càng để lâu, nhiệt huyết sẽ càng giảm.
Một ngày sẽ đẹp hơn biết bao nhiêu nếu bạn thức dậy và ngay lập tức những việc cần làm hiện ra trước mắt rõ ràng như màn hình LED. Bạn bật dậy ngay thay vì nằm dài lướt Facebook và check những thông báo vô bổ, chợt nhận ra sự khẩn trương này giúp bạn thừa ra 15 phút buổi sáng, đủ để tập vài động tác thể dục nhẹ cho giãn xương giãn cốt sau một đêm dài, lại đủ thêm 20 phút để ăn sáng nhẹ và nhiều thời gian hơn cho việc chỉn chu diện mạo của mình trước khi ra đường.
Sẽ còn tuyệt vời hơn nữa khi thay vì đi bộ ra cây ATM để rút tiền khi đã hết tiền mặt trong người, hay cố ngồi nhớ lại xem mình đã tiêu pha những gì để bây giờ chẳng còn đồng nào trong túi, thay vì đó, bạn có thể sử dụng thẻ NAPAS. Không còn cảnh chạy vạy khắp nơi vay tiền đồng nghiệp khi anh shipper cùng gói hàng mua online đột ngột xuất hiện không báo trước, đúng lúc bạn hết tiền. Bạn có thể thanh toán online qua thẻ, đóng tiền điện, tiền nước, tiền truyền hình cáp, trả nợ trả góp mà không cần lặn lội ra điểm thanh toán.
Ngần nấy thời gian tiết kiệm được, bạn có thể dùng cho quá nhiều những mục đích khác nhau. Có thể là đi cafe với một người thành đạt để học hỏi, đi tập gym, đi đánh cầu lông, thậm chí là ngủ để tái tạo năng lượng cho những kế hoạch trọng đại sắp tới.
Hôm nào cũng sẽ là ngày đẹp trời. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tất cả có thể do bàn tay ta sắp đặt. Nếu biết cách sử dụng thời gian hiệu quả, hôm nào cũng sẽ là ngày đẹp trời, khi cuối ngày ta nằm xuống và điểm lại những việc ta đã làm, những đồng tiền ta đã kiếm được, những khoảng thời gian mà ta đã tiết kiệm được, khi ta nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, nhưng thảnh thơi nhắm mắt và chìm vào một giấc ngủ thật ngon để sẵn sàng cho một ngày mới, những kế hoạch mới.
Tin liên quan
TRUNG THU MÙA WFH
18 - SepOctNovDec